Diễn Đàn Sinh Viên Khoa Xây Dựng - Mỏ Địa Chất
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Sinh Viên Khoa Xây Dựng - Mỏ Địa Chất

Diễn Đàn Sinh Viên Khoa Xây Dựng -Đại Học Mỏ Địa Chất
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Top posters
joneytran
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_lcapCầu vòng của tôi chính là em đấy Voting_barCầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_rcap 
chungdaika
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_lcapCầu vòng của tôi chính là em đấy Voting_barCầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_rcap 
LongBien
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_lcapCầu vòng của tôi chính là em đấy Voting_barCầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_rcap 
toan_pro
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_lcapCầu vòng của tôi chính là em đấy Voting_barCầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_rcap 
david
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_lcapCầu vòng của tôi chính là em đấy Voting_barCầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_rcap 
congmanh333
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_lcapCầu vòng của tôi chính là em đấy Voting_barCầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_rcap 
titmit
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_lcapCầu vòng của tôi chính là em đấy Voting_barCầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_rcap 
xuyensaker
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_lcapCầu vòng của tôi chính là em đấy Voting_barCầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_rcap 
dovanthuan.xdct
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_lcapCầu vòng của tôi chính là em đấy Voting_barCầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_rcap 
kstrieucong
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_lcapCầu vòng của tôi chính là em đấy Voting_barCầu vòng của tôi chính là em đấy Vote_rcap 
Latest topics
» Bài tập cơ kết cấu 2 (Đào văn tình)
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby kstrieucong Thu Mar 15, 2012 3:25 am

» Ai ĐÊ 5 CƠ KẾT CẤU THÌ QUA ĐÂY
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby kstrieucong Thu Mar 15, 2012 3:20 am

» đỀ 4 CỦA PHẠM VĂN GIÁP
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby haitkhd Tue Mar 13, 2012 11:33 pm

» Top 10 game online được dân cày mong mỏi nhất 2011
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Wed Jul 20, 2011 7:18 pm

» 10 tổ hợp phím tắt "bí truyền" trong Windows
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Wed Jul 20, 2011 7:13 pm

» Lời khuyên của con rể
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Wed Jul 20, 2011 3:34 pm

» Giáo trình học photoshop
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Mon Jul 18, 2011 4:54 pm

» Áo Đồng Phục - Áo Phông - Sơ Mi - Áo Lớp - Tập Thể
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby ao.dongphuc Wed Jul 06, 2011 1:03 pm

» Chuyên cung cấp các loại nguyên phụ liệu phục vụ cho ngành may mặc
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby lienkettre Thu Jun 30, 2011 11:25 am

» Thông báo tin buồn
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Wed Jun 29, 2011 4:42 pm

» Giới thiệu Công ty Sông Đà
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby toan_pro Mon Jun 20, 2011 4:26 pm

» in ảnh lên pha lê, quà tặng pha lê,quà tặng thủy tinh-0902156326
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby whitecrystal Tue Jun 14, 2011 11:53 am

» Thực tập sinh viên
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Sat Jun 04, 2011 10:05 pm

» Ảnh tai nạn kinh hoàng tại đường hầm Mỹ
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Sat Jun 04, 2011 10:03 pm

» SAP200 V9.03 link download+tai liệu học Bk TP.HCM
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby LongBien Fri Jun 03, 2011 1:30 pm

» Lớp bóc tách khối lượng và lập dự toán công trình
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby LongBien Fri Jun 03, 2011 1:22 pm

» Bộ cài âcd 2007
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Thu Jun 02, 2011 11:53 pm

» Chuẩn đầu ra của các ngành đào tạo chính quy Trường ĐH Mỏ - Địa chất
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Thu Jun 02, 2011 5:46 am

» Hướng dẫn tỷ lệ bình xét danh hiệu thi đua
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Thu Jun 02, 2011 5:37 am

» Hội chợ việc làm SV-2011
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Emptyby joneytran Thu Jun 02, 2011 5:30 am


Cầu vòng của tôi chính là em đấyXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Fri Apr 08, 2011 4:16 pm
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Bgavatar_01Cầu vòng của tôi chính là em đấy Bgavatar_02_newsCầu vòng của tôi chính là em đấy Bgavatar_03
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Bgavatar_04_newjoneytranCầu vòng của tôi chính là em đấy Bgavatar_06_newsCầu vòng của tôi chính là em đấy Bgavatar_06
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Bgavatar_07Cầu vòng của tôi chính là em đấy Bgavatar_08_newsCầu vòng của tôi chính là em đấy Bgavatar_09
[Thành viên] - joneytran★Admin★
★Admin★
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Vide

Bài gửiTiêu đề: Cầu vòng của tôi chính là em đấy
https://svkhoaxaydung.forumvi.net

Tiêu đề: Cầu vòng của tôi chính là em đấy

Kỳ 1 : Đồng Hương


Thành phố Berlin, một người anh đồng hương chưa hề gặp mặt, và những cảm xúc bối rối trong lòng một con bé tuổi teen...


Kỳ 1 : Đồng Hương


Thành phố Berlin, một người anh đồng hương chưa hề gặp mặt, và những cảm xúc bối rối trong lòng một con bé tuổi teen...

“Cái tay cái tay cái tay…Bắt lấy cái tay.
Túm lấy cái chân vớ được cái đầu
Cái đầu rất to…”


Chuông điện thoại của Quỳnh Anh vang lên, phá tan giấc ngủ ban chiều tĩnh lặng của 3 đứa. Hé mắt nhìn tên người gọi, nó tá hỏa lấy tay bịt cái loa điện thoại đang kêu inh ỏi, định chờ cho hết chuông, ngụy trang một cuộc gọi nhỡ. Nhưng con bạn cùng phòng khó tính càu nhàu: “Mày nghe đi, đau đầu quá, tay với chả chân”. Nó thở dài bấm nút:


- Alô - giọng rất ngái ngủ (em đang ngủ đấy!)
- Ồ! Em chưa dậy à?
- Vâng ạ. (- thế anh để em ngủ tiếp đi)


- Anh gọi để thức em dậy đây. Ba rưỡi rồi. Dậy học một tí rồi đi tập thể dục.
- Nhưng anh ơi, em chưa mua vợt cầu lông. (hí hửng, hết đi đánh nhá)


- Uhm… Lại thoái thác rồi đây. Chưa mua được vợt thì chạy bộ vậy. Hì. Buổi đầu chạy bộ cho quen.
- Hơơơ… Vầng.


- Vâng kiểu đối phó thế! Dậy đi! Đừng ngủ nữa nhá!
- Vânggg. Em dậy rồi mà.


- Uh. Thui, anh cũng học tí đây, bye em. Tập chăm nhé.
- (Thở dài) Vâng. Em chào anh.


Tắt máy, lại đến cái khoản vò đầu bứt tai. Thật! Thề! Trăm phần trăm! Trước giờ chưa bao giờ Quỳnh Anh chịu… tập thể dục một cách tự nguyện (Với bất kỳ một lý do nào và ai bắt, tất nhiên là trừ những tiết thể dục ở trường rồi, hic). Mọi người nhìn vào cái chiều cao cực kì khiêm tốn 1m56 của nó, lại đổ lỗi “Đấy, không tập thể dục nó khổ thế đấy. Cao làm sao được. Thời buổi con gái toàn chân dài. Mày xem...!”. Buồn cười nhất là khi nó đi cùng mấy bạn cùng lớp người bản địa hay người châu Âu, chỉ mới tới vai, trông như cô bé tí hon. Nhưng con bé phớt lờ tất cả. Kệ! Cao hay không là do gen di truyền mà. Nó vẫn diện quần soóc, vẫn đi giày bệt(không thèm đi cao gót nhá! Chúa ghét!). Chẳng sao. Dù nó biết qua 18 tuổi, cái chiều cao của nó sẽ rất khó cải thiện.


Vậy mà, chẳng hiểu sao anh lại bắt được nó đi tập. Thực ra nói bắt thì không đúng, tại lời khuyên của anh nghe thấu tình đạt lý quá. Nhưng trước đây, nhiều người cũng khuyên thế rồi, nó có nghe đâu. À, chắc tại trước đây khi sống cùng bố mẹ, nó còn nũng nịu. Giờ sống tự lập rồi nó khác. Nhưng kể cả khi sống tự lập rồi, bạn bè rủ đi cùng mà Quỳnh Anh vẫn “Thà nằm nhà xem ti vi còn hơn” cơ mà. Ờ…Chắc tại anh... là người Việt Nam – đồng hương với nó. Nhưng mà… nó... đâu đã gặp mặt anh, hic.


Uh! Nó đâu đã gặp mặt anh. Đấu tranh tâm lý mãi, lần nào cũng dừng ở chỗ này. Vừa chạy thể dục, con bé không ngừng tự hỏi: “Mình sao thế nhỉ? Sao mình lại nghe lời một người mình chưa từng gặp mặt? Sao mình lại tự hành hạ bản thân thế này không biết!”. Đau chân! Mệt! Đúng là cực hình. Nhưng… Nó không muốn thất hứa. Mà thất hứa thì có sao đâu nhỉ? Anh đâu biết nó. Nhưng…chẳng hiểu sao, Quỳnh Anh lại không muốn tự dối mình, dối anh. Chắc là vì...anh là đồng hương với nó.


***

Berlin là nơi mà cách đây một năm Quỳnh Anh đã ao ước được đặt chân tới bằng bất cứ giá nào. Lao đầu vào học, học đêm học ngày, trong mơ cũng nhìn thấy cổng Brandenburg với cỗ xe tứ mã cùng nữ thần chiến thắng Victoria dường như đang vẫy gọi nó. Thành phố này có cả nét cổ điển pha lẫn với hiện đại trong lối sống, trong kiến trúc. Quỳnh Anh chọn Berlin bởi nó yêu dòng sông Spree êm đềm chảy qua thành phố, mong muốn một lần được đứng pose hình trước nhà thờ Berliner Dom hay đắm mình với âm nhạc trong nhà hát Philharmonic Berlin. Thế nhưng khi tới đây rồi nó mới cảm thấy trống vắng khi phải xa đứa em trai nghịch ngợm, xa mái nhà thân yêu, sống cuộc sống sinh viên mà mọi người ai cũng bảo khổ nhưng vui. Sinh viên năm nhất rồi nhưng con bé còn trẻ con lắm. Chắc nó chưa thể làm quen với cuộc sống thiếu người thân. Không biết bao lần khóc thầm, không biết bao đêm thức trắng vì nhớ nhà. Nó rất ít đi chơi. Beclin với những công trình kiến trúc cổ kính kia không còn là nơi hấp dẫn trong mắt Quỳnh Anh nữa. Không đi học thì ở nhà. Học bài rồi Internet. Một lần đang loay hoay vào diễn đàn trường để gia nhập hội đồng hương, anh và nó đã quen nhau.
- Hi Quỳnh Anh!
- Excuse me. Who are you?
- Your friend. I am Vietnamese. Hehe. Đọc trên diễn đàn thấy em tâm trạng quá, chắc nhớ nhà hả nhóc?
- Haizz. Vâng ạ - Lại động vào nỗi đau của con bé rồi


- Hì. Năm nhất phải không? Đừng buồn. Năm đầu ai chả thế. Anh đã ra trường rồi mà thỉnh thoảng còn gọi về nhà: “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ!” nữa là.
Quỳnh Anh bật cười. “Ô, hay thế. Giống mình”.


Đấy! Quỳnh Anh đã quen anh như thế đấy! Gần một năm chỉ nói chuyện qua mạng, nhưng thật sự nó cảm nhận được ở anh sự chân thành. Xa nhà, nó luôn đặt lý trí vào mức báo động cấp cao nhất với tất cả mọi thứ. Nó biết thế giới ảo chẳng hay ho gì… Nhưng… anh khác. Anh là người Việt Nam cơ mà, là người Hà Nội của nó cơ mà. Anh sẵn sàng ngồi cả giờ đồng hồ bên máy tính chỉ để nghe nó than vãn về cuộc sống chán chường ở nơi đây. Anh sẵn sàng chia sẻ về cuộc sống của anh, về những điều mà anh đựợc biết sau 4 năm học ở trường. Anh và nó sẵn sàng… không ăn cơm trưa chỉ để nói chuyện về cuộc thi Olympic vật lý quốc tế vừa diễn ra mà đội tuyển Việt Nam là một trong 10 đoàn có thành tích tốt nhất thế giới về vật lý. Và rồi lúc nào cả hai cũng kết luận một câu rất giống nhau, đầy tự hào: Việt Nam mình là nhất, anh/em nhỉ. Hì.





Cũng có lúc nó nghi ngờ anh. Cũng có lúc nó không tin vào những điều anh nói. Có những lúc nó thấy mình nhẹ dạ cả tin khi đem tâm sự bộc bạch với anh. Nhưng dường như, Quỳnh Anh lại cảm thấy một sự ấm áp nơi con người ấy. Một sunbae, một đồng hương. Xa nhà, xa Hà Nội gắn bó 18 năm, xa Hồ Gươm mỗi buổi chiều lộng gió, xa cả hương cốm làng Vòng gói trong lá sen còn trong lành và tinh khiết đến lạ kì, hình như tình yêu quê hương càng thêm trỗi dậy thì phải. Vui biết bao, hạnh phúc biết bao khi gặp một người Việt Nam. Lại càng vui khi người ta sẵn sàng làm bạn với mình, tiếp thêm cho mình niềm tin vào cuộc sống. Dù gì đi nữa, đến giờ phút này, nó vẫn tin anh.


Sau 2 vòng chạy bộ, vừa về đến nhà, thở hổn hển, nó nhận ngay được tin nhắn:“Sao rồi em? Where are you now?”


Làm một hơi hết 2 cốc nước đầy. Mệt không tả nổi. Chao ôi. Thật là kinh khủng. Ấy vậy mà chiều nào anh cũng đi tập thế này cơ đấy! Phục! Không thèm nhắn tin lại cho anh nữa, Quỳnh Anh đi tắm rồi nấu cơm.

23h30.


- Sao lúc chiều không nhắn tin lại cho anh thế???
- Em sắp chết rồi đây ! Thế này mà anh bảo chạy thể dục khỏe người cơ đấy, lêu lêu.
- Hì. Cái gì cũng phải từ từ chứ em. Em phải kiên trì mới có kết quả.
- Em đau hết cả 2 chân rồi. Mai làm sao đi học.
- Hay anh mang xe đạp qua chở em đi học nhé.
- Xì !



Nó và anh chưa gặp nhau. Nó biết, nói chuyện lâu thế, một cuộc gặp gỡ cũng là điều bình thường. Đồng hương gặp nhau thôi mà. Anh lại là cựu học sinh của trường nó nữa. Nhưng nó ngại. Dù sao thì đây cũng đúng tính chất của một cuộc …gặp gỡ có chủ ý và làm quen nhau qua mạng - điều mà Quỳnh Anh không thích tẹo nào. Ngày trước lúc còn ở nhà, mẹ thường xuyên kiểm soát chuyện nó kết bạn qua mạng. Cũng đúng thôi, thế giới ảo đầy rẫy những mối nguy hiểm khó lường, mẹ lo là phải. Dần dần, những ý nghĩ đó cũng ngấm vào tư duy của Quỳnh Anh. Nó nói với anh: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng. Nếu có duyên thì chẳng cần sắp xếp, chúng ta cũng gặp nhau thôi. Em thấy thú vị đấy chứ. Xem chúng ta có duyên không nào. Hehe’’


***

- Hay là chiều nào anh cũng phải đi bộ trên đường về nhà em nhỉ - Anh chọc nó.
- Gặp em liệu có nhận ra em không?
- Hì. Anh không biết. Thế còn em?
- Em nghĩ là có. Em chỉ mong cuộc gặp gỡ của anh em mình là một cuộc gặp tình cờ. Tình cờ đúng nghĩa ấy ạ. Và nếu em thấy anh trước, nhất định em sẽ không gọi anh đâu!
- Sao vậy em?



- Chẳng sao cả. Chỉ là vì em thích thế. Hì. Khi đó, em sẽ nhắn tin ngay cho anh “EM VỪA THẤY ANH”. Hehe. Thế là em lời, vì anh đâu có thấy em.
- Hic. Em thật tinh quái...
- Hihi


- Nhưng mà này, anh nghĩ là sẽ nhận ra em đấy. Con gái Hà Nội thường có một nét rất riêng mà chỉ thoáng nhìn là nhận ra ngay...


***

Thế rồi một con bé hay nản chí như Quỳnh Anh cũng đã bắt đầu quen với việc chạy thể dục buổi chiều. Chính nó cũng bất ngờ về điều đó. Giờ thì chân đã không còn đau nữa. Đeo earphone, mở nhạc, vừa chạy vừa nghe. Thỉnh thoảng nhẩm theo lời bài hát. Thú vị ra trò!


“Hey baby, when we are together,
Doing things that we love.
Everytime you're near I feel like I'm in heaven….
I don't wanna Run away, baby you're the one I need tonight,
No promises.
Baby, now I need to hold you tight…


Đến No promises rùi cơ à. Nhanh thế. Vậy là sắp kết thúc hai vòng chạy rồi. Trời vừa có mưa xong, mát mẻ nên chắc nó cảm thấy thời gian trôi qua nhanh. Lần nào Quỳnh Anh cũng căn rất chuẩn. Mở màn sẽ là A little love và kết thúc bao giờ cũng là Us against the world của Westlife.


Điện thoại rung, báo có tin nhắn. Dừng lại một lát, lau mồ hôi. Là tin của anh. Chắc lại “where’re u now” đây mừ. Con bé nghĩ bụng, mỉm cười mở tin nhắn. Nhưng đọc xong, nó không thể cười được nữa. Nụ cười tắt ngấm, thay vào đó là sự ngạc nhiên đến sửng sốt: “ ANH VỪA THẤY EM”.

Buonchuyen.infoXem Các Tin Khác Cùng Chủ Đề:
Tình yêu của ông bà nội
Tiệm cà phê ngọt ngào
Cầu vòng của tôi chính là em đấy
Dẫu em chỉ là SexyToy
Nước mắt cũng là một món quà
Yêu em vạn vạn lần
Bí mật hạnh phúc
Nụ cười thiên thần
Bài Toán Tình Yêu
Oan Hồn Nàng Hầu Trẻ
Anh yêu em không hề gian dối.
Tình yêu chúng mình vô đối phải không em.
Em yêu anh thì anh yêu trở lại.
Có bao giờ ăn lãi của nhau đâu.
Đầu gấu nào chả có lúc xuống giá.
Đại tá nào chả có lúc về hưu.
Nước xuôi dòng ngàn năm chảy mãi.
Cuộc đời này chỉ yêu mãi mình em


.


[color=red]Kỳ Cuối





Điện thoại rung, báo có tin nhắn. Con bé mỉm cười mở ra, nhưng đọc xong, nó không thể cười được nữa...


Cái gì? Anh thấy nó á? Sao thế được nhỉ? Dáo dác nhìn quanh, ngó nghiêng, đưa mắt hết tầm nhìn để kiếm xem anh ở chỗ nào mà lại thấy nó. Quang cảnh xung quanh nó vẫn không thay đổi. Ờ! Tin nhắn mà Quỳnh Anh nhận được, với nó thì chẳng khác nào quả bom B52 dội trúng thần kinh trung ương, nhưng có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu. Mọi người vẫn chạy bộ, vẫn chơi bóng rổ trên sân... không có vẻ như là có người đang nhìn nó - với khuôn mặt đang không thể ngơ ngác hơn. Không chạy nữa, Quỳnh Anh quyết định đi chậm lại, cố gắng ghi lại tất cả những khuôn mặt mà nó đã đi qua. Không giống. Không giống... Vẫn không giống. Chẳng có anh. Chắc chắn không có. Nó biết mặt anh mà. Album ảnh trên facebook đầy, gặp anh, nó sẽ nhận ra ngay. Sao lại áp dụng đúng chiêu này với nó chứ. Nó nghĩ ra trò này cơ mà. Sao anh thấy mà không gọi nó chứ! Chẳng công bằng tẹo nào. Anh thấy nó rồi cũng phải cho nó... thấy anh chứ. Vậy mà cứ im hơi lặng tiếng, lại còn nhắn tin cho con bé: “Anh vừa thấy em”, Quỳnh Anh không điên sao được. Cảm giác thật khó chịu. Haizz. Ai bảo mình ngốc chứ, nói ra cái dự định hay ho ấy cho người ta làm theo, giờ còn trách ai!


Ngồi xuống chiếc ghế đá duy nhất còn trống, Quỳnh Anh chợt nghĩ: “Mà nhỡ anh ấy lừa mình thì sao nhỉ? Đúng rồi. Có thể lắm chứ. Chỉ là một tin nhắn đùa mình cho vui thôi mà, làm sao có chuyện anh thấy mình được. Phải rồi. Không có đâu”. Ý nghĩ tươi sáng xuất hiện trở lại cái đầu đang hỗn độn nãy giờ của nó. “Chẳng việc gì mình phải lo lắng cả. Anh chẳng thấy mình đâu. Không thấy. Không thấy. Không thấy...


“But she wears short skirts, I wear T-shirts
She's cheer captain and I'm on the bleachers
Dreaming about the day when you wake up
And find that what you're looking for has been here the whole time….”


Trời. Đến You belong with me rồi cơ à. Hôm nay quá giờ quy định hơi nhiều. Mọi người bắt đầu ra về. Con bé cũng vươn vai đứng dậy…


Chợt. Nó đứng sững lại. Để ngắm nhìn. Là cầu vồng. Lúc nãy có mưa, nhưng chưa bao giờ Quỳnh Anh nghĩ rằng cầu vồng lại xuất hiện. Tuyệt đẹp. Không đủ cả 7 màu như nó mong muốn, nhưng được ngắm nhìn cầu vồng mang lại cho nó một cảm giác tinh khôi và trong trẻo. Tài sản của Quỳnh Anh có ba thứ mà dù cho có lý do gì đi nữa nó cũng không thể để mất: một là bộ sưu tập xu các nước trên thế giới mà papa sau bao năm đi công tác khắp nơi tầm về tặng nó, đúng 200 xu, hai là bức thư mẹ viết gửi cho con bé lúc nó chuẩn bị lên đường đi du học, và cuối cùng là bộ ảnh Cầu Vồng với muôn hình vạn trạng mà sau 18 năm được sinh ra trên đời nó chụp được, tìm được, xin được. Quỳnh Anh yêu cái thanh khiết, yêu sự giao thoa của mưa và nắng, yêu Cầu vồng. Nó có cảm giác đây không phải là Beclin nữa mà là Hà Nội, không phải nước Đức xa xôi nữa mà là Việt Nam yêu dấu mà nó luôn nhớ về.


Nhờ anh ư? Nếu anh không bắt nó đi tập thể dục, đời nào nó được nhìn thấy cầu vồng, to và đẹp thế này, đời nào nó có được những khoảnh khắc tuyệt với thế này. Vậy là nó phải cảm ơn anh à? Xì! Không đời nào! Nhưng mà…chẳng hiểu tại sao, không biết từ bao giờ Quỳnh Anh không còn ghét anh vì chiều nào cũng giục nó đi tập thể dục nữa. Mải nghĩ, nó quên mất việc phải reply lại tin nhắn lúc nãy. Mà giờ có nhớ, chắc cũng chẳng biết phải trả lời thế nào...


***

...
Mình vừa thấy Quỳnh Anh. Cô ấy mặc chiếc áo thể thao màu đen, chiếc quần ngố tinh nghịch, tóc búi cao, tai đeo earphone, trông nhỏ nhắn và đáng yêu, y như mình tưởng tượng. Mình có nên gọi cô ấy không? Nên hay không nhỉ?



Không biết nữa. Mình sợ cô bé sẽ giận mình. Cô ấy thích sự tình cờ. Nhưng rõ ràng hôm nay mình gặp cô ấy chẳng tình cờ tẹo nào. Mình biết hằng ngày cô ấy đi tập ở đây. Mình biết cô đang ở đây. Và mình đã chờ ở đây sau…1001 lần quyết định. Mình đã thấy Quỳnh Anh rồi. Xem kìa, đôi mắt mở to, tròn, ngạc nhiên tìm mình kìa, chắc cô bé không ngờ mình dùng cách này để chọc cô. Chắc giận mình lắm đây…


Một cô bé đáng yêu! Trong sáng, ngây thơ đến đáng yêu. Suy nghĩ trẻ con đến đáng yêu. Cứ nói chuyện với cô ấy là mình không thể dứt ra được. Những tâm sự từ Quỳnh Anh mình đều cảm nhận được sự chân thành. Những cảm xúc ban đầu của một cô nhóc năm nhất về trường mới, bạn mới, nơi ở mới sao mà vô tư lạ. Một em gái đồng hương. Hì. Đồng hương. Chưa bao giờ mình thấy cảm ơn cái diễn đàn du học sinh Việt Nam trên web trường đến thế. Nhờ nó mà mình được gặp, được nói chuyện với Quỳnh Anh. Mỗi lần trò chuyện với cô bé mình như tìm được một tâm hồn đồng điệu, không hiểu sao mình lại dốc hết bầu tâm sự, kể cả… tình yêu đơn phương tuổi học trò của mình. Chắc cô cười mình ghê lắm. Cô ấy vô tư trong sáng nhưng lại rất thận trọng và đa nghi. Cũng phải, nếu mình là cô ấy, mình cũng đâu tin những gì …mình đang nói.


- Em ơi! bộ nhớ tin nhắn của anh đầy tin của em rồi. Anh chẳng biết xóa cái nào bây giờ cả L
- Xìiiiii! Đừng lừa em nữa, em chẳng tin đâu.


Hơi buồn. Cô bé chân thành và cũng rất thẳng thắn. Đúng là mình không hiểu nổi bản thân mình nữa. Mình…nhớ cô ấy. Chỉ là những cuộc trò chuyện trên mạng, nhưng không hiểu sao, lần đầu tiên, có người cho mình cảm giác nhớ nhung đến lạ, và nghĩ về ngày mai nhiều đến thế. Mình muốn được gặp Quỳnh Anh, nhưng mình sợ. Cô bé từng nói với mình:



“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ...”. Hình như cô ấy thích câu này thì phải. Hễ mình bảo mong được gặp là Quỳnh Anh lại mang câu này ra nói với mình. Cô ấy kì lạ thật. Mình cảm thấy một sự trẻ con, nhưng cũng thật chín chắn nơi Quỳnh Anh. Cô có vẻ tin vào số phận.“Số phận không sắp xếp cho chúng ta gặp nhau thì có gặp cũng chẳng để làm gì. Hì.”- cô ấy vô tư phát biểu trong sự đau khổ của mình thế đấy. Làm thế nào để số phận sắp xếp cho mình gặp cô ấy bây giờ? Không biết từ bao giờ mình đã yêu những câu chuyện, yêu cái trẻ con của Quỳnh Anh, yêu sự hóm hỉnh tinh nghịch trong cách pha trò gài bẫy mình của cô ấy, để đến khi mình mắc mưu thì lại lôi ra cả loạt biểu tượng cười ha hả và cười lăn lộn ra chọc mình.


Không được! Duyên phận có thể sắp xếp cho mình gặp nhau, nhưng còn một cách nữa… Mình…sẽ tự tạo ra duyên phận. Mình quyết định sẽ gặp Quỳnh Anh. Và đó là lý do mình có mặt ở công viên này. Là lý do mình thấy cô ấy. Mình không hiểu cảm giác của mình lúc đó nữa. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, mình ngỡ như mình đã tìm thấy thứ gì quý giá lắm. Từ giây phút thấy Quỳnh Anh mỉm cười, thấy cô bé say mê ngắm nhìn Cầu Vồng, mình biết rằng, mình đã hoàn toàn đúng!


***


Anh chẳng reply tin nhắn của Quỳnh Anh. Anh như biến đâu mất tiêu ấy. Sau cái tin nhắn “Anh vừa thấy em” cụt lủn, nó hầu như không nói chuyện với anh thêm một lần nào nữa. Anh chỉ gửi tin offline hoặc nhắn tin vào nửa đêm, lúc Quỳnh Anh đã ngon giấc.


- Hôm nay em quên khởi động nhé! Cứ thế là không được đâu, em sẽ đau chân đấy.


- Khá lắm cô bé! Em luyện tập rất bài bản. Anh biết em sẽ làm được mà.


Không thể chịu nổi nữa. Rõ ràng anh đang theo dõi nó. Nó đã để ý xung quanh để tìm anh nhưng… chịu. Anh giống như là người tàng hình vậy. Không thể thấy. Ghét quá. “Mình ở ngoài sáng, người ta thì trong tối. Thật không công bằng. Không công bằng tẹo nào. G…h…é…t!”

Mấy hôm nay hình như Quỳnh Anh bị stress nặng thì phải. Học tập áp lực quá, sắp thi cử rồi. Hôm nọ có tiết thuyết trình nhưng con bé nói không được như ý lắm. Lại còn đau đầu vì… có cảm giác bị theo dõi mà không tìm ra thủ phạm nữa chứ. Vừa chạy vừa nghĩ mông lung, chợt: “Á!” Quỳnh Anh ngã nhoài ra đất. Mải nghĩ, nó đã không để ý đến cái bậc phía trước. Lúc nãy có mưa nên mặt đất còn ướt, làm quần áo của nó cũng dính nước. Đau! Nước mắt bắt đầu lăn dài trên hai gò má.


- Anh biết là em sẽ khóc mà. Đồ mít ướt.
Ngẩng mặt lên nhìn. Là anh. Lần này thì đúng là anh thật rồi. Anh cúi xuống lau giọt nước mắt còn nóng hổi, đỡ nó đứng lên. Mặc kệ. Không cần. Quỳnh Anh vung tay:“Anh kệ em”. Nhưng cái chân đau đã phản bội nó. Loạng choạng. Anh vội đỡ lấy nó. “Đừng bướng! Anh chỉ dìu em lại chỗ kia ngồi thôi, em mà cứ đứng đây mãi, chắn đường chạy của người ta. Ngốc thế”


Nhẹ nhàng, anh dìu Quỳnh Anh ngồi lên ghế đá, anh chạy đi đâu một lát, không quên quay lại dặn:“Ngồi yên và chờ anh nhé. Anh quay lại ngay”. Con bé không nói gì. Nó cúi xuống tháo giày ra khỏi cái chân đau, rồi xoa xoa bóp bóp. Nhưng tâm trí nó giờ… không để vào cái chân đang đau đâu ạ. Nó… nghĩ về anh. Trước khi gặp, nó thề là ghét anh cực. Con bé thề là nếu nó tìm ra anh, nó sẽ đấm cho anh mấy phát thật mạnh cho bõ ghét. Nhưng giờ lại trong hoàn cảnh này, anh lại là ân nhân của nó. Hic. Mà nhìn mặt anh, nó… không thể nào ghét được. Khuôn mặt hiền lành(hiền hơn trong ảnh nhiều cơ), ánh mắt trìu mến và dường như thực sự lo cho Quỳnh Anh, cho cái chân đau của nó hơn là chính Quỳnh Anh tự lo cho mình.


- Bong gân rồi, em đừng sờ vào đó nữa.


Anh quay lại với chai nước trên tay, đưa cho nó, tay kia là một túi đá lạnh.


- Em uống đi cho đỡ khát.


Không hỏi ý kiến nó, anh bắt đầu ngồi xuống, nhẹ ngàng nâng bàn chân nó lên, rồi dùng những viên đá lạnh chườm vào chân.


- Á á á ...aa. Buốt quá.
- Yên nào. Không làm thế này sao em khỏi được, lát sao em về nhà.


- Kệ em. Để em tự làm.
Anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt dịu dàng nhưng chưa đựng cả sự nghiêm nghị. Quỳnh Anh vội tránh ánh mắt ấy: “Em làm được”.


- Anh không có ý gì cả. Chỉ là anh sợ, nếu không làm thế này em sẽ rất lâu khỏi đấy. Em có thể ghét anh nhưng không được ghét cái chân của mình. Nó vô tội mà, vả lại, việc học đang chờ, em đau chân trong lúc này liệu có được không. Em chịu khó tí, một lát thôi.


Đau quá! Lạnh quá! Cái chân đau của Quỳnh Anh đỏ lên. Nhắm nghiền mắt, nó đau nhưng không dám kêu. Tại nó thấy bàn tay anh cũng đang đỏ tấy lên vì lạnh.


- Sao anh lại ở đây?
- Sao em bất cẩn thế?


Cả hai người. Gần như hỏi cùng một lúc. Nhìn nhau. Tự nhiên bật cười. Anh lại cúi xuống, cần mẫn chăm cái chân đau của nó.


- Rồi đấy. Em giỏi lắm. Hì. chỉ một lát nữa là chân em đỡ đau hơn thôi. Mai có thể đi học được.
- Cảm ơnanh! – Nó lý nhí.


Bỏ chỗ đá còn lại vào thùng rác gần đó, anh bước tới ngồi cạnh Quỳnh Anh. Cả hai cứ im lặng như thế. Cho đến khi anh bắt đầu câu chuyện trước.


- Anh xin lỗi vì không trả lời tin nhắn của em. Chỉ vì anh sợ... bị em...mắng. Không phải anh quên em đâu nhé. Kể từ ngày đó, ngày anh gửi tin nhắn đó cho em, anh vẫn luôn có mặt ở đây. Chỉ để dõi theo em...


Quỳnh Anh im lặng. Cũng không biết phải nói gì nữa. Anh đã làm thế trong suốt những ngày qua ư? Chỉ để nhìn nó?


- Anh không có cảm giác gặp em lần đầu đâu. Thật đấy. Anh nghĩ như anh đã quen em từ lâu rồi ấy. Có thể em không tin anh. Có thể em cho rằng anh nói dối. Anh không trách em được. Em có quyền nghĩ vậy mà, em bé Hà Nội


Mỉm cười. Nó quay sang cười với anh. Hà Nội, Việt Nam, đồng hương. Nghe thật bình yên. Anh cũng cười. Như thế này có phải hữu duyên không? Nó không biết nữa. Cái duyên của anh và nó cũng dài đấy chứ. Và dường như...đang có xu hướng dài ra nữa thì phải. Dù sao thì giờ cũng đã công bằng hơn một chút, bởi nó cũng đã thấy anh. Stress giảm đi ít nhiều.



- Muộn rồi đấy. Anh về đi.
- Em nghĩ mình có thể tự đi về với cái chân này à, đồ ngốc?
- Em sẽ nghĩ cách. Anh cứ về trước đi.
- Không về - Anh cốc vào đầu nó - Anh cũng muốn ngắm cầu vồng, nhóc ạ. Lúc nãy mưa đấy. em đoán xem liệu hôm nay có xuất hiện cầu vồng không?


- Á! Sao anh đánh em! Mà anh bảo sao, anh cũng thích cầu vồng á?


- Hơ. Em thích được lẽ nào anh lại không được phép thích. Từ ngày biết em thích Cầu vồng, anh cũng bắt đầu...để ý đến nó, rồi search google, rồi đọc, rồi nghiên cứu. Giờ thì bị nó chinh phục hoàn toàn rồi.


Quỳnh Anh tròn mắt, toan mắng cho anh mấy câu vì cái tội cứ nói lung tung, nhưng bỗng nhiên, nó chợt bối rối. Mỉm cười, Quỳnh Anh chống cằm, vẻ suy tư. Nó cứ ngồi mãi, ngồi mãi thế, dường như quên mất sự có mặt của anh. Bất giác quay sang, thấy anh đang nhìn về phía nó, không hiểu sao, tự nhiên, nó nhoẻn miệng cười.


***

- Sắp tới nhà em chưa?
- Hì. Sắp rồi. Anh về đi. Em sẽ tự về.
- Ngốc ạ, anh đã bảo để anh cõng mà không nghe. Dìu em đi thế này chắc chân em còn đau lắm. Mãi mà chưa tới nhà em thế này. Anh sợ...


- Em không sao. Mà em nặng lắm đấy. Anh không cõng nổi đâu. Hìhì. Cũng sắp tới nhà em thật rồi mà. Đấy, ngõ vào nhà em đấy. Được rồi. Anh về đi.


- Để anh đưa em vào.
- Em tự về được. Tới đây em có thể tự vào nhà được rồi. Anh về đi.
- Liệu có ổn không?
- Ổn mà. Không tin em à (cười tươi). Hay để em chạy cho anh xem nhá.
- (Giật mình) Ấy! Anh xin. Thôi được rồi, em vào nhà đi.


- Anh về trước đi.
- Em vào trước đi, anh không nhìn theo vào nhà em đâu mà lo.
- Hì. thế em về trước. Bye anh.
- Bye em. Cẩn thận nhé. Hẹn gặp lại em!


Anh quay về rồi! Quỳnh Anh chợt thấy tức cười kinh khủng.“Cái chân đau. Mày khá lắm. Mà hôm nay mình ngã... hơi hăng”. Nó biết, chỉ có cách đó, nó mới lôi được anh từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng. Quỳnh Anh đã cố tình ngã, nhưng không ngờ là lại nặng đến thế. Dù sao cũng đạt được mục đích. Nó thấy vui vui. Gặp anh, nó thực sự vui. Lúc nãy, nó đã không đáp lại câu cuối cùng của anh:“Hẹn gặp lại em”. Bởi vì nó biết, giờ đây, không chỉ mỗi anh gặp nó nữa. Chúng ta phải công bằng chứ nhỉ. Nó thì thầm với chính mình: “Hẹn gặp lại anh."




Quỳnh Anh đi rồi! Vẫn cái tính thận trọng ấy. Không cho mình vào nhà. Từ bao giờ, mình đã yêu cái tính đa nghi của cô ấy! Nhất quyết không chịu để mình cõng về, mặc dù mình biết chân cô còn đau lắm. Hôm nay quả là một ngày đặc biệt. Ngày đầu tiên mình được đứng trước mặt Quỳnh Anh mà không phải lén lút trộm nhìn. Cô bé ngốc, sao lại bất cẩn để ngã thế chứ! Mình đã chạy như bay ra khỏi chỗ đứng quen thuộc. Giây phút chạm tay vào những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô ấy, mình ngỡ như chạm vào một giấc mơ, mình sợ nó sẽ tan ra mất. Khoảnh khắc được ngồi cạnh Quỳnh Anh, mình mong thời gian ngừng trôi, để nụ cười ấy tồn tại mãi mãi. Mình sẽ nhớ nụ cười đó. Nụ cười làm mình quên đi những mệt mỏi, căng thẳng của cuộc sống. Mình muốn mãi được ngồi cạnh Quỳnh Anh, được bước đi bên cạnh, được thấy cô ấy cười. Với mình thế là quá đủ.


À, hôm nay Cầu Vồng đã không xuất hiện như mình và cô ấy mong đợi. Nhưng mình biết, có một chiếc Cầu Vồng khác tuyệt đẹp hơn tất thảy, rõ ràng hơn, thực tế hơn, và luôn ở bên cạnh mình trong suốt những ngày qua.


Cô bé ạ, em biết không? Cầu Vồng của tôi chính là em đấy!

Buonchuyen.info[Cún A]
Sưu Tầm



Cầu vòng của tôi chính là em đấy

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn.
* Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề.

Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Sinh Viên Khoa Xây Dựng - Mỏ Địa Chất :: • Giải Trí • :: Truyện & Thơ & Danh Ngôn :: Các Truyện Khác-
Cầu vòng của tôi chính là em đấy Footer10
Free forum | Khoa học | Khác | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất